("Ông già lười Hải
Thượng") là biệt hiệu của danh y Lê Hữu Trác (11 tháng 12, 1720 – 1791).
Ông tinh thông y học, văn chương, là danh nhân Việt Nam thế kỉ XVIII được nhiều
người kính trọng.
Lê Hữu Trác sinh ngày 11 tháng 12 năm Canh Tý 1724 tại thôn Văn Xá, làng Liêu
Xá, huyện Đường Hào, phủ Thượng Hồng, tỉnh Hải Dương (nay là xã Hoàng Hữu Nam,
huyện Yên Mỹ, tỉnh Hưng Yên). Tuy nhiên, cuộc đời ông phần nhiều (từ năm 26 tuổi
đến lúc mất) gắn bó với ở quê mẹ thôn Bầu Thượng, xã Tình Diệm, huyện Hương
Sơn, phủ Đức Quang, trấn Nghệ An (nay là xã Sơn Quang, huyện Hương Sơn, tỉnh Hà
Tĩnh). Ông là con của ông Lê Hữu Mưu và bà Bùi Thị Thưởng. Là người con thứ bảy
nên ông còn được gọi là cậu Chiêu Bảy.